Năm mười bảy tuổi, chị là đóa hoa của cả khu phố.
Năm ba mươi bảy tuổi, chị vẫn là đóa hoa nhưng của xóm nghèo.
Hai mươi năm, khuôn mặt vẫn thế, vóc dáng vẫn vậy, chỉ có ánh nhìn đã trầm xuống nhiều.
Chị Liễu.
Ngày còn nhỏ, nhà tôi là hàng xóm với nhà chị. Tôi vẫn nghe mọi người khen chị xinh nhất phố, họ chắc nịch rằng chị xinh hơn mấy cô hoa hậu trên ti vi. Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi thích chị, thích cảm giác chị xoa đầu tôi khi tôi khoe việc tốt vừa làm. Tôi vui khi được chị thổi phù phù ngón tay bị dằm đâm. Chị lúc ấy vừa giận vừa xót. Hơi thở của chị ấm áp khiến tôi quên hết đau nhức.
Nhà chị thuộc hạng nghèo ở khu phố. Mẹ chị bị hen suyễn, chị học chưa hết lớp 10 đã phải nghỉ học nấu rượu đi đổ buôn cho các quán. Cuộc sống vất vả nhưng chưa bao giờ tôi thấy chị than thở.
Ở đời, đẹp và ngoan chưa chắc đã được yêu thương. Chị xinh đẹp, nết na nhưng luôn bị dị nghị của hàng xóm. Nhà nào có con trai đang tuổi dậy thì là phụ huynh lại nơm nớp lo lắng. Họ sợ bọn chúng ở độ tuổi ngựa chứng, không biết gì nhưng lại tò mò, không để ý lỡ dính vào chị thì sao. Con họ toàn những cậu ấm, chị sá gì. Có mấy anh chàng ở đâu xa xa thấy chị xinh cũng đôi lần ghé lại tán tỉnh. Ngặt nỗi cứ thấy gia cảnh của chị và gặp người mẹ hen suyễn thì lặn mất.
Hàng xóm hết giữ con rồi lo giữ chồng. Họ nghi ngờ chị quyến rũ những ông lớn tuổi có địa vị, tài sản để đào mỏ. Họ khẳng định với vẻ đẹp của chị thì sẽ không chịu khổ.
– Cả phố lại xôn xao bảo con Liễu đào mỏ kìa ông!
Mẹ vừa kiểm những phong bì quà tết của cấp dưới vừa bắt chuyện với bố. Người đàn ông sau vài giây ngây ngốc thì tiếp tục lau chùi mấy chai rượu quý. Bố không nhìn mẹ chỉ thủng thẳng đáp.
– Đàn bà!
– Vâng, mấy bà tập yoga với em đồn vậy đấy ông mình ạ!
– Họ ghen đấy mà! Thây kệ đi.
Tôi không hiểu bố đang nói mẹ thây kệ lời đồn hay nhắc bản thân bố nữa. Nhìn nét mắt như vừa ung dung vừa đau đáu của bố khiến người ta khó đoán.
– Vâng! Em thì em kệ. Có giỏi cứ động vào của em thì em cho biết. Hơi đâu em nghe lời đồn!
Mẹ vẫn xoèn xoẹt đếm phong bì mà trả lời. Bố ngừng tay, ngồi phịch xuống ghế. Như một thói quen, vừa ngồi xuống bố đã vắt chân chữ ngũ:
– Nói mà như cảnh cáo nhỉ?
– Không, đấy là em nói chuyện vậy!
– Ừ! Mình chức tước, đừng tham gia vào mấy chuyện cống rãnh đấy. Đôi co là mệt lắm.
– Vâng, ông mình khỏi dặn!
Bố thủng thẳng rót ly nước uống. Mẹ vẫn lầm bầm kiểm đi kiểm lại mớ phong bì.
Tối hôm ấy, bố nói với mẹ là bố đi tập thể dục ngoài công viên với bác Hoán. Mẹ tôi dặn tôi học bài xong thì dắt con Milu đi tè kẻo tối nó tè trong nhà, mẹ đi phòng trà với mấy bà phu nhân sếp lớn. Thật ra thì tối nào mẹ tôi cũng đi phòng trà, mẹ bảo đó là nơi tao nhã dành cho những gương mặt thượng lưu. Và cũng ở đó, mẹ tôi tạo nên các mối quan hệ giúp bố tôi lên chức dễ dàng, giúp mẹ tôi buôn đông thắng đông bán tây trúng tây. Tôi tranh thủ sang chị Liễu xem chị có vật cơm rượu không, bởi tôi rất thích giúp chị rải men ủ vào cơm rượu. Tôi thấy bố ngồi trên ghế nhựa trong nhà chị nên tôi nép ngoài cổng không dám vào. Khuôn mặt bố ưu tư nhìn chị. Chị ngồi bệt dưới nền nhà bóp bóp những cục cơm còn vón lại chưa rời. Mắt chị đỏ hoe. Lần đầu tiên tôi khóc vì không phải bị đòn mà vì nhìn người khác đỏ mắt. Khi ấy chị hai mươi hai tuổi, tôi mới chỉ mười ba tuổi đầu.
Năm tôi học mười hai, tôi ít chạy sang nhà chị hơn, phần vì lo học hành, phần lớn rồi cũng ngại. Đôi lần tôi thấy bố từ trong nhà chị đi ra. Chắc bố sang thăm mẹ chị vì tình làng nghĩa xóm, bố tôi là cán bộ thì phải sống sao cho văn minh, phải biết đùm bọc những hoàn cảnh khó khăn.
Một hôm, thấy chị đi đổ rượu với vết bầm tím nơi gò mà. Tôi xuýt xoa hỏi thì chị nói bị ngã, cú vấp ngã tình yêu. Tôi chỉ cuống quýt lấy đá chườm cho chị chứ không hỏi gì thêm.
Khi tôi học đại học năm thứ hai thì bố tôi bị cách chức, bị tạm giam điều tra, mẹ đơn phương ly hôn. Người ta đồn rằng bố tôi có nhân tình trẻ. Mẹ cao tay nên không đánh ghen, dùng quyền lực làm cho bố thân bại danh liệt. Thế thôi. Tôi được mẹ thu xếp cho đi du học.
Bên trời tây, mọi thứ đều lung linh huyền ảo. Từ ngọn đèn cũng có vẻ sáng hơn, không mờ mờ kiểu nửa sáng nửa tối như góc phố nhà tôi và không chập chập khi sáng khi không như ngọn đèn trước cổng nhà chị. Đường phố CamBridge, tôi chưa từng nhìn thấy chiếc xe gắn máy nào trên đường, mỗi lần ngắm phố tôi lại nhớ đến chiếc xe đạp cà tàng mà chị hay đi đổ rượu. Tôi thầm cười vì nghĩ đến việc nếu một ngày nào đó tôi đón chị sang đây, nhất định tôi sẽ phải tìm cách đưa luôn chiếc xe đạp ấy sang để dân tây được phen trầm trồ trước những món đồ đơn giản nhưng họ không thể sở hữu được. Họ có biệt thự, xe hơi, có nền văn minh đi trước Việt Nam cả trăm năm nhưng họ lại chẳng thể nào có được một người chịu thương chịu khó như chị và chiếc xe đạp giản dị.
Trong một lần call video về cho mẹ, tôi đã kể cho mẹ nghe về “bức tượng ba điều dối trá” ở trường đại học Harvard, mẹ cười nhếch mép:
– Ở đời này có rất nhiều điều dối trá! Cha mẹ thường nói dối với các con rằng mình khỏe mạnh, mình đủ sức lo cho con cả cuộc đời. Con cái lại thích nói dối cha mẹ rằng con đang rất khổ sở để xin tiền cha mẹ. Thế con trai mẹ có điều gì dối mẹ không?
– Dạ có! Nhưng không phải để xin tiền mẹ!
– Vậy để làm gì nào?
– Để mẹ không buồn phiền!
– Sao nào? Cậu ấm của mẹ đang có chuyện gì sao? Nói cho mẹ nghe đi, mẹ không hứa sẽ giúp được con nhưng hứa sẽ lắng nghe con!
– Hi hi! Thôi ạ! Chuyện của con đều là chuyện vụn vặt thôi mà, quan trọng vẫn là bố mẹ khỏe mạnh. À mẹ ơi, mẹ của chị Liễu cuối xóm nay vẫn bệnh ạ mẹ?
– Cậu hỏi làm gì? – Mẹ nheo mắt hỏi lại tôi. – Đừng nói với mẹ là cậu tơ tưởng con Liễu đấy nhé! Mẹ cấm!
– Mẹ nghĩ con dám làm gì dưới mắt kiểm soát của mẹ sao ạ?
– Không dám là tốt. Thôi nghỉ ngơi và học tập cho tốt, mai này về mẹ kiếm mối gái xinh, gia cảnh tốt nhất nhì Việt Nam cho cậu. Cấm lấy gái tây. Mẹ không ưa!
– Vâng! Cả con và bố con trông cậy vào mẹ hết! Hì hì.
– Bố con có nhà nước lo rồi. Đừng nhắc!
– Vâng! Con xin lỗi mẹ! Mẹ nghỉ đi ạ!
Thật ra thì cả tôi và bố tôi chưa từng dám trái lệnh mẹ, người phụ nữ quyền lực trong nhà. Không biết bố tôi như thế nào nhưng bản thân tôi thì sự phản kháng chỉ trỗi dậy trong suy nghĩ. Và cũng trong suy nghĩ, sự phản kháng lại bị dập tắt ngay bởi một suy nghĩ khác. Cái bóng uy quyền của mẹ quá lớn so với một đứa con trai chưa trải sự đời như tôi. Hoặc do tôi quá nhỏ bé so với cuộc đời chính mình.
Khi tôi về nước, bố vẫn chưa ra tù. Mẹ đã chuyển đến biệt thự ngoại ô sinh sống. Tôi có về thăm chị Liễu nhưng không gặp. Hỏi thăm thì được biết nhà chị bị giải tỏa, mẹ chị đã mất, chị bị tai nạn nên què 1 chân, giờ đi đâu không rõ. Nghe đâu chị cặp bồ với đại gia, gặp ngay bà vợ cao tay, bà ta không đánh ghen ra mặt mà khiến chị tan nhà nát cửa, sống khổ sống sở.
Tôi trở về mà lòng nặng trĩu. Đúng hồng nhan bạc phận, các cụ nói không sai. Tôi nhớ chị từng nói: “Đàn bà giống như cơm rượu, không có men thì mốc, nhưng ủ men rồi thì bị đem đi nấu. Cuối cùng chỉ còn lại vị cay nồng. Ai thương thì say, hết say thì hết thương.”
Tôi rủ thằng bạn đi uống rượu, phục vụ mở chai Chilvas đánh tách. Tôi chun mũi, tự nhiên lại thèm mùi cơm rượu chị Liễu. Thèm đến nỗi buồn nôn khi mùi rượu ngoại xộc vào cuống họng.
Tôi tự lái xe về quê chị. Bao lần hỏi thăm mới tìm được nhà chị. Căn nhà nhỏ tuềnh toàng, người phụ nữ chân què. Tôi nhào đến ôm chầm lấy chị. Gỡ tôi ra, chị xoa đầu thằng con trai 28 tuổi như người mẹ âu yếm con. Chị nhìn tôi như đang nhớ đến một người nào đó. Tôi nhìn chị xót xa. Mối tình đầu của tôi.
Nguồn : Truyện Ngắn Hay